Từ trong mạch nguồn văn hoá nghìn đời, người phụ nữ Việt Nam đã hiện lên như một khúc hát dịu dàng mà kiên cường, như dòng sông lặng lẽ chảy qua bao mùa dâu bể, vẫn giữ trong lòng vị ngọt của yêu thương và sự hy sinh. Dù thời gian trôi qua, họ vẫn luôn là ngọn gió lành thổi mát cánh đồng quê, là ánh lửa nhỏ sưởi ấm từng mái nhà, là “bông hoa” thanh khiết vươn lên từ bùn đất mà chẳng hề vẩn đục.
Người phụ nữ Việt - là mẹ, là bà, là chị, là em… những gương mặt hiền hậu đã dệt nên tấm gấm vàng son của dân tộc bằng đôi tay cần cù và tình yêu thương. Trong chiến tranh, họ là người mẹ tiễn con ra trận, nước mắt rơi vào lòng để nụ cười vẫn nở trên môi. Trong hòa bình, họ là người vợ tảo tần, thức dậy trước bình minh và chỉ nghỉ khi đêm đã yên giấc. Họ không cần đến vương miện rực rỡ, bởi chính tấm lòng bao dung và đôi vai gầy gánh nặng yêu thương đã làm nên vẻ đẹp vĩnh hằng của người phụ nữ Việt Nam.
Và rồi, tháng Mười lại về, mang theo hương thơm mới, hoa sữa ngọt ngào và những lời chúc yêu thương. Ngày 20/10 không chỉ là một dấu mốc quan trọng và ý nghĩa, mà còn là khúc giao mùa của cảm xúc - khi cả đất nước như lặng đi để tri ân những người phụ nữ Việt Nam, những bông hoa không cần tô điểm vẫn rực rỡ trong tâm hồn dân tộc.
Đó là ngày để ta nhớ đến, biết ơn và khẽ nói những lời giản dị mà thiêng liêng: “Cảm ơn những người phụ nữ Việt Nam - đã làm cho cuộc đời này trở nên dịu dàng và đầy yêu thương. ”Những người phụ nữ Việt Nam - như ánh nắng sau mưa, như tiếng ru ngọt ngào và dịu dàng đưa ta trở về tuổi thơ bình yên.
Ái Vân
TDN MEDIA CLUB - CLB SẮC MÀU