Tháng Mười Một khẽ ghé về trong làn gió hanh nhẹ, phủ lên sân trường một sắc trầm ấm và lặng lẽ. Không gian như chậm lại; từng chiếc lá vàng rơi cũng trở nên mềm mại hơn, như đánh thức trong lòng người những rung động cũ. Giữa cái se lạnh đầu mùa, ta nghe đâu đây tiếng xào xạc của ký ức, tiếng gọi dịu dàng của một thời học sinh đã đi qua nhưng vẫn còn nguyên vẹn trong trẻo.
Trong dòng chảy êm đềm ấy, ngày Nhà giáo Việt Nam lại trở về - như một dấu son lấp lánh giữa mùa tri ân. Không ồn ào, không rực rỡ, nhưng mang một vẻ đẹp sâu lắng khiến mỗi chúng ta bất giác ngoái nhìn về mái trường xưa, nơi có những “người đưa đò” đã đồng hành cùng ta bằng tất cả sự kiên nhẫn và tình yêu thương. Ngày 20/11, tựa một “nốt trầm” trong trẻo giữa bản hòa ca hối hả của cuộc sống, khẽ mở cánh cửa ký ức dẫn lối ta về “sắc xanh” của bảng, “hạt bụi mịn” của phấn trắng, và “âm thanh” giảng bài hiền hòa với ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước trưởng thành.
Thầy cô như những người lái đò thầm lặng và đằng sau những nụ cười ấm áp ấy là cả một bầu trời sương gió dãi dầm, bao tháng ngày bền bỉ vun trồng. Mỗi mảnh phấn mòn là một năm tháng tận tụy; mỗi trang giáo án là một đêm dài thao thức; mỗi lời giảng đôi khi chỉ nhỏ như ánh lửa khuya, nhưng đủ soi sáng cả một chân trời mới cho một cuộc đời. Thầy cô không cần hào quang, cũng chẳng cần tiếng vỗ tay - họ chỉ lặng lẽ gieo vào ta những hạt mầm tử tế để mai này lớn lên thành những cánh rừng ước mơ.
Công lao ấy rộng như sông, sâu như biển - chẳng “thước đo” nào có thể tính được bao nhiêu trái tim đã được nâng đỡ, bao nhiêu tương lai được thắp sáng từ đôi bàn tay kiên trì ấy. Nếu mỗi học trò là một con thuyền nhỏ đang học cách vượt sóng, thì thầy cô chính là ngọn hải đăng âm thầm giữ lửa, dẫn đường qua những mùa biển động. Và giữa khoảnh khắc ấy - khi nắng nghiêng xuống mái trường như một lời thì thầm - ta muốn gửi đến thầy cô lời tri ân từ tận đáy lòng, là lời biết ơn mang mùi phấn trắng, mang hơi ấm của những buổi chiều còn vương tiếng giảng bài.
Xin kính chúc thầy cô – những người đã lặng thầm dẫn dắt bao thế hệ học trò – luôn bình an như gốc cây cổ thụ giữa sân trường; nơi thời gian có thể qua đi, nhưng bóng mát yêu thương và sự tận tụy vẫn còn đó để chúng em tìm về. Mong rằng từng mùa tri thức vẫn tiếp tục nở hoa, vẫn tiếp tục ngân vang tiếng bước chân của tuổi trẻ, và vẫn tiếp tục được đong đầy bởi những trái tim biết ơn. Cảm ơn vì thầy cô đã dạy chúng em trưởng thành. Dẫu mai này đi xa, hành trang quý giá nhất chúng em mang theo vẫn là bóng dáng thầy cô - những người đưa đò, những vì sao lặng lẽ tỏa sáng giữa đời thường.
ÁI VÂN
TDN MEDIA CLUB - CLB SẮC MÀU









